Bước Nhảy Vui Nhộn Ren McCormack (Kenny Wormald) đã chứng kiến cảnh căn bệnh bạch cầu từ từ cướp đi mẹ anh. Anh đã bỏ lại vùng đất với những điều khủng khiếp đó và cần một nơi nào khác để ở cho hết năm cuối trung học. Chú của anh Wes (Ray McKinnon) và dì Lulu (Kim Dickens) động viên và chu cấp chỗ ở, nhưng thị trấn nhỏ của Bomont, Georgia giống như những vùng quê của Ren. 3 năm trước, thị trấn đã bị mất 5 thanh niên được coi là sáng sủa và có tương lai, bởi một vụ tai nạn xe đáng tiếc sau buổi vũ hội. Đáp lại chuyện đó, những lão già trong thị trấn ban hành quy định nghiêm ngặt về hành vi tụ họp khiêu vũ công cộng, 11h là giờ giới nghiêm, Trẻ vị thành viên không được giám sát khi nhảy múa. Những đứa trẻ địa phương có cách của chúng để lách luật những quy định, nhưng một đám lại lo lắng và nghi ngờ mọi việc làm của chúng đều bị theo dõi. Hầu hết chọn làm theo những quy định, nhưng Ariel (Julianne Hough), cháu gái của người thuyết giáo, loại bỏ những điều đó. Cùng với nhau, Ariel và Ren làm náo loạn mối quan hệ bởi vì họ quyết định thách thức cha cô và đặc biệt hơn nữa, việc cấm khiêu vũ của thị trấn. Sự phản đối của họ dẫn đến mâu thuẫn cơ bản của bộ phim, nhưng trong rất nhiều khía cạnh, Footloose thực sự không phải là có hay không việc thanh thiếu niên được phép khiêu vũ. Trong trường hợp này, đó chính xác là lý do tại sao bộ phim rất thành công. 3 năm trước, cư dân Bomot đã gặp phải một thảm kịch không thể kiểm soát được cảm giác,. Cha của Ariel (Dennis Quaid) đã mất người con trai duy nhất. Ông đã không thể cất lên lời yêu thương. Ariel đã mất người anh duy nhất. Cô dường như mất đi lý trí.Những nỗi đau đó đã làm mệt mỏi và tạo ra tất cả những quy định tại Bomont, vậy nên khi Ren đứng lên và nói “Không” với những quy định ngớ ngẩn đó, anh ta thực sự đang buộc tội toàn bộ thị trấn về quá khứ không đáng nói. Có hay không, giống như một người ngoài cuộc, anh ta có lý do chính đáng để thực hiện , vậy nên không phải là vấn đề của kịch bản trên cả hào nhoáng bề ngoài. Giống như tất cả mọi chuyện khác, sự bất bình đã được lên tiếng và xem như sự tôn trọng và cư xử lịch thiệp.